Truyện dài bất tận chương 21 tân tu bản

Ùn_ùn những sứ_giả mới từ mọi đất_nước trong vương_quốc Tưởng_Tượng đến nhập vào đoàn người tháp_tùng Bastian đi tới Tháp_Ngà.Không đếm xuể , vì mới vừa đếm xong lại đã có thêm ngời nhập bọn.Cứ tảng_sáng đạo quân nhiều nghìn người này lại lên_đường , rồi mỗi khi ngừng_nghỉ họ dựng lên cả một thành_phố toàn lều muôn hình muôn_vẻ.Vì bạn đồng_hành của Bastian không chỉ khác nhau về hình_dạng mà còn về kích_thước nên có lều lớn cỡ lều gánh xiếc , có lều không nhỉnh hơn một cái đê khâu.Ngay cả xe_cộ của các sứ_giả cũng cực_kỳ đa_dạng , không tả xiết , từ xe có mái che thông_thường được ngựa kéo đến những thùng phuy dị_hợm lăn_lóc hay những quả cầu nhảy tưng_tưng hoặc những hộp có chân tự bò.Đoàn dựng riêng cho Bastian một cái lều hào_nhoáng hơn cả , có hình_dạng một ngôi nhà nhỏ bằng tơ óng_mượt sặc_sỡ , đầy những hình_ảnh thêu vàng thêu bạc.Trên nóc lều phất phới lá cờ mang phù_hiệu một chân nến bảy nhánh.Lều của Bastian luôn ở chính giữa trại , có ông thần Dschinn xanh_lè - giờ_đây là nội thị kiêm vệ_sĩ của Bastian - gác cửa.Atréju và Fuchur cũng vẫn có_mặt trong đoàn người tháp_tùng , nhưng Bastian không trò_chuyện một lời nào với chúng từ lần nó công_khai thống trách Atréju.Bastian thầm chờ_đợi Atréju nhượng_bộ và xin_lỗi.Nhưng Atréju không xin_lỗi.Ngay cả Fuchur cũng không sẵn_sàng tuân lệnh Bastian.Bastian tự_nhủ : hai đứa bay sẽ phải học phục_tùng thôi ! Nếu ai gan lỳ hơn sẽ thắng thì cuối_cùng chúng sẽ thấy rằng nó không khoan_nhượng.Còn nếu chúng nhượng_bộ thì Bastian sẵn_sàng mở_rộng vòng_tay chào_đón.Khi Atréju quỳ trước mặt nó thì nó sẽ nâng gã dạy mà rằng : Atréju , đừng quỳ trước_tớ như thế , vì bạn là bạn của tớ và sẽ vẫn mãi là bạn của tớ.Nhưng tạm_thời hai đứa chúng_nó đi cuối đoàn.Fuchur đi bộ , như đã quên mất bay rồi.Atréju đi cạnh , đầu thường cúi gằm.Trước_kia chúng bay trước đoàn như tiền_quân để thám_thính thì bây_giờ chúng đi đoạn hậu.Tuy không vui nhưng Bastian không đổi ý.Trên đường đi , Bastian thường cưỡi con la cái Jicha dẫn_đầu.Nhưng càng ngày nó càng không hứng_thú cưỡi la đi đầu nữa mà_lại thích ghé thăm Xayíde trong kiệu của mụ.Mụ luôn tiếp Bastian với vẻ rất tôn_kính , nhường nó chỗ êm nhất , còn mụ ngồi dưới chân nó.Mụ luôn biết tìm đề_tài trò_chuyện thú_vị , tránh hỏi_han Bastian về quá_khứ của nó và thế_giới loài_người , sau khi nhận thấy nó không thích nói về việc này.Mụ hút thuốc liên_miên với cái điếu phương Đông [ 1 ] đặt bên cạnh.Mụ cầm ống hút - trông như một con rắn màu ngọc lục bảo - giữa những ngón tay dài trắng màu cẩm_thạch , mụ ngậm đầu ống hút - giống đầu rắn - mà trông cứ như hôn.Khói thuốc mụ nhả ra từ miệng và mũi với vẻ tận_hưởng cứ đổi màu liên_tục : xanh_lơ , vàng , đỏ , xanh , lục , tím.[ 1 ] Ống điếu phương Đông ( thường thấy ở nhiều nước đạo Hồi ) , rất đẹp , dùng nước để lọc - như điếu_bát ở Việt_Nam - thường bằng thủy_tinh hay đồng_thau , hình_dáng giống như quả bầu , phía trên thon dài , có khi cảo gần cả mét , ống hút bằng cao_su , cũng dài cả mét và hơn_nữa.Viên thuốc to như quả quýt , hút cả tiếng đồng_hồ chưa hết.- Có một điều này từ lâu ta đã muốn hỏi nàng , Xayíde ạ , Bastian vừa nói trong một lần ghé thăm , vừa trầm_ngâm nhìn những gã khổng_lồ giáp trụ đen như giáp côn_trùng đang khiêng kiệu bước đều.- Nô tài xin nghe , Xayíde_đáp.- Khi giao_chiến với những gã khổng_lồ của nàng , Bastian nói tiếp , ta mới thấy rằng chúng chỉ được lớp vỏ giáp trụ thôi , còn thì rỗng.Chúng cử_động bằng cách nào ? - Qua ý_muốn của em , Xayíde mỉm cười đáp.Chính vì chúng rỗng nên chúng mới tuân theo ý em.Ý_muốn của em điều_khiển được hết_thảy những thứ gì rỗng.Đôi mắt hai màu của mụ nhìn Bastian chòng_chọc.Bastian cảm_thấy băn_khoăn trước cái nhìn này , nhưng Xayíde đã vội khép hai hàng mi.- Thế_ta có_thể điều_khiển chúng bằng ý_muốn của ta được không ? Nó hỏi.- Được chứ ạ , thưa chủ_nhân - sư phụ , mụ trả_lời , chủ_nhân khéo hơn em cả trăm lần ấy chứ ; so với chủ_nhân em chẳng_là gì cả.Chủ_nhân muốn thử không ? - Bây_giờ thì không , Bastian đáp vì thấy không mấy thoải_mái , lần khác vậy.- Chủ_nhân thấy cưỡi một con la cái già thú_vị hơn là được những tạo_vật khiêng theo ý_muốn của chính mình điều_khiển ư ? Xayíde hỏi.- Jicha thích chở ta , Bastian hơi bực_bội đáp , nó vui vì được chở ta.- Nghĩa_là chủ_nhân làm thế vì nó à ? - Tại_sao không ? Bastian_đáp.Có gì không ổn nào ? Xayíde nhả ra một luồng khói xanh.- Ồ , thưa chủ_nhân , không.Chuyện chủ_nhân làm thì có gì không ổn được.- Ý nàng thật muốn nói gì ? Mụ cúi mái_tóc màu lửa.- Chủ_nhân nghĩ quá nhiều đến người khác đấy , mụ thì_thầm.Nhưng không một ai đáng để chủ_nhân phải quan_tâm đến_nỗi chểnh_mảng lo cho sự tiến_triển của mình.Thưa chủ_nhân , nếu chủ_nhân không giận thì em xin bạo_gan khuyên điều này : chủ_nhân nên nghĩ đến sự hoàn_hảo của mình ! - Việc ấy liên_quan gì đến con Jicha_già kia ? - Thưa chủ_nhân , không nhiều , hầu_như_không liên_quan gì hết.Có_điều … nó không đáng để chủ_nhân cưỡi.Em rất buồn_phiền thấy chủ_nhân ngồi trên lưng một con vật … tầm_thường như_thế.Hết_thảy bạn đồng_hành của chủ_nhân đều lấy làm lạ.Chỉ riêng chủ_nhân , thưa sư phụ , là người duy_nhất không thấy như thế_là không đúng phép_tắc thôi.Bastian không nói gì , nhưng những lời mụ Xayíde ỏn_thót đã làm nó suy_nghĩ.Hôm sau , khi đoàn người vẫn do Bastian cưỡi Jicha dẫn_đầu kéo qua một đồng_cỏ tuyệt đẹp , thỉnh_thoảng lại gặp một cánh rừng hoa tử đinh_hương thơm_ngát thì nó liền nhân lúc nghỉ trưa làm theo lời mụ Xayíde đề_nghị.- Nghe này , Jicha , Bastian vừa nói vừa vuốt_ve_cổ con la cái , đã đến lúc chúng_ta phải chia_tay rồi.Jicha hí lên ai_oán.- Sao thế , thưa chủ_nhân ? Nó than.Chẳng_lẽ tôi đã làm không tốt việc của mình.Đôi mắt đục của con vật ứa lệ.- Đâu có , Bastian vội_vàng an_ủi , ngược_lại , bạn đã chở tôi rất êm_ái suốt chặng đường dài , bạn đã rất nhẫn_nại và ngoan_ngoãn khiến bây_giờ tôi muốn tưởng thưởng bạn để tỏ lòng biết_ơn.- Tôi không muốn được thưởng , Jicha đáp , tôi chỉ muốn được tiếp_tục chở chủ_nhân thôi.Hỏi còn gì lớn_lao hơn để tôi mong_muốn chứ ? - Bạn chẳng đã từng nói , Bastian nói tiếp , rằng bạn rất buồn_phiền vì không có con_cái ư ? - Phải , Jicha rầu_rầu đáp , vì khi về già tôi rất muốn được kể cho con_cháu nghe chuyện những ngày này.- Tốt , Bastian nói , vậy tôi muốn kể bạn nghe một câu_chuyện sẽ trở_thành sự_thật.Tôi chỉ kể cho riêng bạn thôi , vì nó là chuyện của bạn.Rồi nó nắm cái tai dài_ngoẵng của Jicha , thì_thầm : - Không xa đây mấy , trong một cánh rừng tử đinh_hương nhỏ , bố của con_trai bạn đang chờ bạn.Y là một con ngựa_bạch có cánh bằng lông thiên_nga.Bờm và đuôi y dài chấm đất.Y đã kín_đáo đi theo chúng_ta từ nhiều ngày_nay , vì y yêu bạn chết_mê chết_mệt.- Yêu tôi ? Jicha hoảng_hốt.Nhưng tôi chỉ là một con la không còn trẻ_trung gì nữa ! - Với y , Bastian nói khẽ , thì bạn là sinh_vật đẹp nhất của vương_quốc Tưởng_Tượng , chính vì bạn như thế này đây.Cũng có_thể vì bạn đã chở tôi.Nhưng y rất nhút_nhát , không dám lại gần bạn giữa bao_nhiêu sinh linh thế này.Bạn phải đến với y , kẻo y sẽ tương_tư mà chết.- Trời_đất ơi , Jicha ngơ_ngác , dữ vậy sao ? - Phải , Bastian thì_thầm vào tai nó , còn bây_giờ ta vĩnh_biệt nhau , Jicha ạ ! Chạy đi , bạn sẽ tìm thấy y.Jicha chạy mấy bước rồi ngoái cổ nhìn Bastian.- Thú_thật , con la cái nói , tôi hơi sợ.- Can_đảm lên ! Bastian mỉm cười nói.Đừng quên kể cho con_cháu về tôi nhé ! - Cám_ơn chủ_nhân ! Jicha_giản_dị đáp như nó vẫn quen , rồi chay đi.Bastian mãi nhìn theo bóng_dáng Jicha chạy nước_kiệu , lòng không thật vui vì đã đuổi con la cái ấy đi.Nó bước vào trong mái lều diễm_lệ , ngả mình trên gối mềm rồi nhìn sững lên trần.Nó không ngớt tự_nhủ rằng đã đáp_ứng điều mong_muốn lớn nhất của Jicha.Nhưng nó vẫn không xua được nỗi buồn.Bởi làm một chuyện nào đấy , dẫu vì lòng thương_yêu kẻ khác song cũng phải đúng lúc và hợp tình hợp_lý thì mới được.Nhưng chỉ có Bastian phiền_muộn thôi , vì Jicha quả_thật đã gặp và thành đôi_lứa với con ngựa_bạch có cánh.Về sau Jicha sinh được một con lừa trắng dáng đi nhún_nhảy tên là Pataplán.Trong vương_quốc Tưởng_Tượng người_ta sẽ còn nói nhiều về nó , nhưng đó là chuyện khác để kể vào lúc khác.Từ đó , Bastian ngồi chung kiệu với Xayíde.Thậm_chí mụ còn tỏ ý_muốn xuống đi bộ bên cạnh kiệu để Bastian được thoải_mái , nhưng nó không đành_lòng.Thành_ra cả hai giờ_đây cùng ngồi trong cái kiệu san_hô rộng_rãi , dẫn_đầu đoàn người.Bastian vẫn còn hơi buồn_bực , ngay cả đối_với Xayíde , là kẻ đã khuyên nó bỏ con lừa cái.Xayíde hiểu ngay.Những câu trả_lời nhát_gừng của nó khiến không_thể_nào trò_chuyện ra đầu_ra đũa được.Để làm Bastian khuây khỏa , mụ vui_vẻ nói : - Thưa chủ_nhân - sư phụ , em có một món quà biếu chủ_nhân , mong chủ_nhân rộng_lượng nhận cho.Xayíde lôi từ dưới miếng nệm ra một cái hộp trang_trí cực đẹp.Bastian lấy lại tinh_thần , hồi_hộp chờ_đợi.Mụ mở hộp , lấy ra một dây thắt_lưng nhỏ móc bằng nhiều mắt_xích.Tất_cả đều bằng thủy_tinh trong_suốt.- Cái gì thế ? Bastian hỏi.Dây thắt_lưng khẽ kêu lách_cách trong tay Xayíde.- Đây là dây thắt_lưng biến người đeo nó thành vô_hình.Nhưng chủ_nhân phải đặt tên cho nó để nó trở_thành của chủ_nhân.Bastian ngắm nhìn , rồi nói : - Dây_lưng Gémmal.Xayíde mỉm cười gật đầu.- Bây_giờ nó là của chủ_nhân.Bastian phân_vân cầm sợi dây_lưng trong tay.- Chủ_nhân không muốn thử ngay để thấy công_dụng của nó sao ? Xayíde hỏi.Bastian đeo quanh thắt_lưng , thấy vừa khít.Nhưng nó chỉ cảm_thấy thôi , chứ không nhìn thấy mình , dù là thân mình hay bàn_chân bàn_tay.Thật là một cảm_giác cực_kỳ khó_chịu.Nó tìm cách tháo ra , nhưng vì không nhìn thấy tay lẫn dây_lưng nên đành chịu.- Giúp ta với ! Bastian bật ra như nghẹn lời.Đột_nhiên nó sợ không bao_giờ gỡ bỏ được dây_lưng Gémmal và sẽ đành phải chịu vô_hình mãi_mãi.- Phải học sử_dụng nó mới được , Xayíde nói , em cũng thế , thưa chủ_nhân.Xin_phép cho em được giúp chủ_nhân ! Mụ với tay vào khoảng không , tức_thì mở được ngay dây thắt_lưng và Bastian lại thấy được mình.Nó thở một_hơi dài nhẹ_nhõm.Rồi nó cười , mụ Xayíde cũng mỉm cười ngậm ống điếu rít một_hơi.Dẫu_sao mụ cũng đã gợi cho nó nghĩ tới chuyện khác.- Bây_giờ chủ_nhân được bảo_đảm hơn trước mọi hiểm_nguy , Xayíde dịu_dàng nói , thưa chủ_nhân , đó chính là điều em quan_tâm hơn hết mà không diễn_tả nổi thành lời.- Hiểm_nguy à ? Bastian - vẫn chưa thật định_thần - hỏi.Hiểm_nguy gì chứ ? - Ồ , chẳng có ai dám sánh với chủ_nhân , Xayíde thì_thầm , một_khi chủ_nhân sáng_suốt.Nguy_hiểm ở chính ngay nơi chủ_nhân , thành_ra mới khó tự bảo_toàn.- Nàng nói sao … ở chính ngay nơi ta à ? - Sáng_suốt là khi nào ta đứng trên mọi sự vât , không ghét ai , không thương ai.Nhưng chủ_nhân lại luôn trọng tình bạn.Trái_tim chủ_nhân không đủ lạnh_lùng và dửng_dưng như một đỉnh núi phủ đầy tuyết … vì_thế_mà có_thể có kẻ hại được chủ_nhân.- Nhưng ai mới được chứ ? - Kẻ mà chủ_nhân vẫn mãi cảm_mến , dù gã kiêu_căng.- Nói rõ hơn đi ! - Thưa chủ_nhân , đó là gã mọi_rợ oắt_con hỗn_xược và bất_kính của bộ_tộc Da_Xanh.- Atréju ư ? - Phải , và con Phúc long Fuchur mặt_dày.- Hai đứa nó định hại ta sao ? Bastian suýt phì_cười.Xayíde cúi đầu.- Ta không bao_giờ tin , Bastian nói tiếp , ta không muốn nghe chuyện này nữa.Xayíde im_lặng , cúi đầu thấp hơn_nữa.Rồi Bastian hỏi , sau một lúc lâu lặng_thinh : - Atréju âm_mưu_hại ta thế_nào mới được chứ ? - Thưa chủ_nhân , Xayíde thì_thầm , phải_chi em đừng mở_miệng ! - Đừng úp_mở nữa ! Bastian lớn_tiếng.Nàng biết gì hãy nói cho hết ! - Thưa chủ_nhân , em run_sợ khi chủ_nhân nổi lôi_đình , Xayíde lắp_bắp.Quả_thật mụ run như cầy sấy.Dù có phải chết em cũng nói để chủ_nhân biết : Atréju âm_mưu đoạt “ Biểu_trưng ” của Nữ - thiếu - hoàng từ tay chủ_nhân , hoặc lén_lút hoặc bằng bạo_lực.Bastian như nghẹt_thở mất một lúc.- Nàng có chứng_cớ không ? Nó khàn khàn hỏi.Xayíde lắc_đầu lẩm_bẩm : - Điều em biết , thưa chủ_nhân , không thuộc loại chứng_minh được.- Nếu thế_thì đừng nói ! Bastian gắt , máu xông lên tới đầu.Đừng vu_oan giá_họa cho người thiếu_niên chân_thật và dũng_cảm nhất vương_quốc Tưởng_Tượng ! Nói xong nó xuống kiệu đi thẳng.Những ngón tay Xayíde mơn_man đầu con rắn trong lúc mụ căng_thẳng nghĩ_ngợi , đôi mắt_xanh đỏ_rực sáng.Lát sau mụ lại mỉm cười , vừa nhả ra làn khói tím vừa thì_thầm : - Rồi chủ_nhân sẽ thấy.Dây thắt_lưng Gémmal sẽ chứng_tỏ cho mà xem.Hạ_trại xong Bastian đi vào lều của nó.Nó ra_lệnh cho ông thần Dschinn xanh_lè Illuán không được cho ai vào , mụ Xayíde lại càng không.Nó muốn được một_mình để suy_nghĩ.Những điều mụ phù_thủy nói về Atréju nó thấy không đáng bận_tâm.Nhưng có một điều khác khiến nó suy_nghĩ : đôi ba lời mụ tung ra về sự sáng_suốt.Cho đến nay nó đã từng nếm_trải nhiều thứ : sợ_hãi và vui_thú , buồn_phiền và vinh_quang , nó hối_hả từ thỏa_nguyện điều mong_muốn này qua mong_muốn khác , không được một phút ngơi_nghỉ.Không điều mong_muốn nào đem lại được cho nó hài_lòng và yên_bình.Nhưng sáng_suốt có_nghĩa_là vượt lên khỏi vui và khổ , sợ_hãi và thương_hại , khát_vọng và bị xúc_phạm.Sáng_suốt nghĩa_là vượt lên tất_cả , không còn yêu_thương hờn ghét ai hay điều gì , nhưng cũng có_nghĩa_là thản_nhiên chấp_nhận thiện_cảm hay ác_cảm của người khác.Người sáng_suốt chẳng còn ưa ghét chuyện gì.Người như thế_là vô_song , chẳng còn gì có_thể làm hại nổi.Phải , như thế thật đáng ao_ước ! Bastian tin chắc rằng như_thế tức_là đạt được điều mong_ước cuối_cùng , đưa nó tới điều_ước_mơ đích_thực , như Graógramán đã nói.Bây_giờ thì Bastian cho rằng đã hiểu được ý con sư_tử.Nó ước_mong thành một kẻ sáng_suốt vĩ_đại , sáng_suốt nhất trong toàn vương_quốc Tưởng_Tượng ! Một lát sau nó ra khỏi lều.Ánh trăng chiếu sáng một quang_cảnh mà trước đây nó không hề để_ý tới.Cái thành_phố toàn lều này trải rộng trong một thung lung chảo ; chung_quanh , trong một phạm_vi rất rộng , toàn là núi_non hình_thù kỳ_dị.Im_ắng như tờ.Trong thung_lũng có một_ít cánh rừng nhỏ và nhiều bụi cây , còn ở các sườn núi thì cây_cỏ thưa_thớt hơn , trên cao nữa chỉ toàn núi trọc.Trên ấy , những tảng đá nhô cao thành đủ loại hình_dáng , khác_nào được bàn_tay của một nhà điêu khc khổng_lồ cố_ý tạo ra.Trời hoàn_toàn đứng gió và không một vẩy mây.Muôn vì_sao lấp_lánh như gần hơn mọi_khi.Tuốt trên đỉnh núi cao nhất Bastian phát_hiện một cái gì trông như cái mái vòm.Hẳn phải có người ở , vì từ đó hắt ra một tia sáng yếu_ớt.- Thưa chủ_nhân , tôi cũng để_ý thấy như thế , thần Illuán đang đứng gác trước cửa lều quàng_quạc nói.Cái gì vậy nhỉ ? Y vừa dứt lời thì nghe từ xa có tiếng kêu rất lạ kỳ , như tiếng “ Uhuhuhu ” [ 2 ] của một con chim cú , nhưng trầm và mạnh hơn.Rồi cái tiếng ấy vang lên lần thứ hai , lần thứ ba , nhưng lần này nghe nhiều giọng chứ không chỉ một.[ 2 ] Uhu : một loài chim cú lớn.Đúng là tiếng chim cú thật , Bastian đếm được sáu con cả_thảy.Lũ chim từ hướng ngọn núi có mái vòm bay tới.Chúng lượn nhẹ_nhàng như_không cần vỗ cánh.Càng đến gần càng thấy rõ chúng lớn đáng kinh_ngạc.Chúng bay nhanh không tưởng_tượng nổi mà êm như ru.Mắt chúng long_lanh sáng , hai tai đầy lông_măng dựng_đứng.Chúng đáp xuống ngay trước lều của Bastian mà tuyệt không nghe một tiếng lông cánh xào_xạc.Con nào con nấy cao to hơn Bastian.Chúng ngồi xuống đất ; nhưng cái đầu mang cặp mắt tròn to quay nhìn mọi phía.Bastian tiến lại gần : - Các bạn là ai , các bạn tìm ai ? - Uschtu - “ Bà mẹ của sự Linh_cảm ” - phái chúng_tôi tới đây , môt trong sáu con cú [ 3 ] đáp , chúng_tôi là sứ_giả đưa tin của Tu_viện Tinh_tú Gigam.[ 3 ] Ở phương Tây , chim cú là biểu_tượng của sự thông tuệ.- Tu_viện ấy như thế_nào ? Bastian hỏi.- Đấy là cái lò của sự thông tuệ , một con khác đáp , nơi các nhà_tu học nhận_thức cư ngụ.- Thế_Uschtu là ai ? Bastian lại hỏi.- Bà là một trong ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” lãnh_đạo tu_viện , thầy dạy các nhà_tu học nhận_thức , con cú thứ ba giải_thích.Chúng_tôi là những sứ_giả của đêm_tối , do bà cai_quản.- Nếu là ban_ngày , con cú thứ tư bổ_túc , thì Schirkie - “ Người cha của sự Thấu_suốt ” - sẽ phái sứ_giả của ông là các đồng_nghiệp chim ưng [ 4 ] tới đây.Còn nếu là hoàng_hôn giữa ngày và đêm thì Jisipu - “ Con_trai của sự Khôn_ngoan ” - sẽ phái sứ_giả của ông là các bạn cáo [ 5 ].[ 4 ] Chim ưng mắt rất tinh , có_thể nhìn thấy con mồi cách xa cả cây_số , nên được “ phong ” làm sứ_giả của sự thấu_suốt.[ 5 ] Cáo là biểu_tượng của sự khôn_ngoan.Giống như ở ta có câu “ ranh như_cáo ”.- Schirkie và Jisipu là ai ? - Là hai vị thần “ Trầm_tư sâu_sắc ” khác , bề_trên của chúng_tôi.- Mấy bạn tìm_kiếm gì ở đây ? - Chúng_tôi tìm bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” , con cú thứ sáu đáp.Ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” biết rằng y hiện đang có_mặt tại thành_phố lều này nên thỉnh_cầu được y khai sáng.- Bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” à ? Bastian hỏi.Y là ai ? - Tên_y , cả sáu con chim cú đồng_thanh trả_lời là Bastian Balthasar_Bux.- Các bạn đã tìm thấy y rồi đấy , nó đáp , tôi đây.Lũ chim cú cúi gập mình như máy , tuy thân_xác kềnh_càng , trông thật ngộ_nghĩnh.- Ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” , con cú thứ nhất nói , cúi đầu kính thỉnh cậu ghé thăm , giúp giải_tỏa những thắc_mắc mà họ không gỡ nổi trong suốt cuộc_đời dài đằng_đẵng của họ.Bastian xoa cằm suy_nghĩ.- Được , cuối_cùng nó đáp , nhưng tôi muốn dẫn theo hai đệ_tử.- Chúng_tôi sáu người cả_thảy , lũ chim cú nói , hai chúng_tôi chở một người của các vị.Bastian quay qua ông thần Dschinn xanh_lè : - Illuán , gọi Atréju và Xayíde cho ta ! Thần_Dschinn vâng lệnh tức_thì.- Đâu là những vấn_đề , Bastian muốn biết , cần tôi giải_đáp.- Thưa bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” , một con cú phân_bua , chúng_tôi chỉ là những sứ_giả đưa tin hèn_mọn , còn chưa được xếp vào hàng thấp nhất trong các nhà_tu học nhận_thức nữa cơ.Thế_thì làm_sao chúng_tôi đôi đủ tư_cách để cho cậu biết về những vấn_đề mà ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” không gỡ nổi trong suốt cuộc_đời dài của họ.Ít phút sau thần Illuán đã quay trở_lại cùng với Atréju và Xayíde.Trên đường đi thần đã giải_thích nhanh cho hai người về nội_dung vấn_đề.Khi đã đứng trước Bastian , Atréju liền hỏi : - Tại_sao bạn lại chọn mình ? - Đúng_thế , Xayíde cũng hỏi , sao lại chọn y ? - Rồi các người sẽ biết , Bastian_đáp.Thế mới biết lũ chim cú đã tiên_liệu giỏi : chúng mang theo ba cái đu ! Cứ hai con quặp vuốt vào dây treo một thanh đu.Bastian , Atréju và Xayíde ngồi lên đó rồi bầy chim đêm khổng_lồ nhấc bay_bổng lên trời.Tới Tu_viện Tinh_tú Gigam mới thấy mái vòm lớn kia chỉ là phần trên cùng của một khu nhà trải rộng , gồm nhiều tòa nhà hình_hộp.Khu nhà có không biết_bao_nhiêu cửa_sổ hẹp và bức tường cao vòi_vọi bao quanh dựng sát vách núi đã thẳng_đứng.Khách không được mời thì khó , phải nói là không_thể vào được.Trong những tòa nhà hình_hộp kia có phòng_ốc cho các thầy_tu nhận_thức , thư_viện , nhà_bếp , nhà_kho , phòng sinh_hoạt và chỗ ở của các sứ_giả đưa tin.Bên dưới mái vòm lớn là phòng họp , nơi ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” giảng bài.Các thầy_tu học nhận_thức là người Tưởng_Tượng , khác nhau từ vóc_dáng tới gốc_gác.Nhưng muốn vào tu_viện này họ phải dứt bỏ mọi liên_hệ với đất_nước và gia_đình.Các nhà_tu_hành này sống cuộc_đời rất khắc_kỷ , từ_bỏ mọi thứ , toàn tâm toàn ý dành cả đời cho sự thông tuệ và tri_giác.Nhưng chỉ rất ít người được thu_nhận vào đoàn.Họ phải trải qua những kỳ sát_hạch cực khó mà ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” thì không chút nể_nang.Thành_ra ở đây không bao_giờ có được trên ba trăm thầy_tu , song chính vì_thế_mà bọn họ là tinh_túy chọn_lọc của toàn vương_quốc Tưởng_Tượng.Đã từng có thời_kỳ số sư_huynh sư muội trong tu_viện chỉ còn vẻn_vẹn bảy người.Nhưng không vì_thế_mà các kỳ sát_hạch thành dễ_dàng hơn.Bây_giờ số các nam_nữ tu_sĩ được khoảng hơn hai trăm.Được dẫn vào trong đại giảng_đường , Bastian - có Atréju và Xayíde đi theo - thấy trước mặt nó cả một đám đông hỗn_tạp của bao chủng_loại sinh linh trong vương_quốc Tưởng_Tượng.Họ chỉ khác đám người trong đoàn của nó ở chỗ ai_nấy , bất_kể hình_dáng , đều mặc áo thô nâu sẫm của tu_sĩ.Hãy cứ hình_dung một gã Ăn đá hay một gã Tí_hon [ 6 ] ăn_mặc như thế này mà xem ! [ 6 ] Xem Ba vị bề_trên “ Trầm_tư sâu_sắc ” có hình_dạng người.Nhưng mấy cái đầu của họ lại chẳng giống người tí nào.Uschtu - “ Bà mẹ của sự Linh_cảm ” - có bộ_mặt của chim cú.Schirkie - “ Người cha của sự Thấu_suốt ” - có cái đầu chim ưng.Còn Jisipu - “ Con_trai của sự Khôn_ngoan ” - lại mang đầu một con cáo.Họ ngồi trên ghế cao bằng đá , trông mới to_lớn làm_sao ! Atréju và Xayíde tỏ ra nhút_nhát khi trông thấy họ.Còn Bastian vẫn bình_thản bước lại gần.Đại_sảnh đường lặng như tờ.Schirkie , ngồi giữa và chừng_như là trưởng_lão trong ba người chậm_chạp đưa tay chỉ vào một cái ngai để trống trước mặt họ.Bastian ngồi vào đấy.Sau một hồi lâu im_lặng , Schirkie ngỏ lời trước.Y nói_nhỏ , nhưng ngạc_nhiên làm_sao nghe lại rất trầm và tròn_trịa.- Từ thời_thượng_cổ chúng_tôi đã trầm_tư về vấn_nạn của thế_giới chúng_ta.Jisipu nghĩ khác với Uschtu linh_cảm , còn sự linh_cảm của Uschtu lại khác với điều tôi nhìn thấy , mà điều tôi nhìn thấy lại khác với Jisipu suy_nghĩ.Không_thể cứ mãi thế này được nữa.Vì_thế chúng_tôi đã thỉnh cậu , bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” , đến để chỉ_bảo cho chúng_tôi.Cậu có sẵn_lòng không ? - Tôi sẵn_lòng , Bastian_đáp.- Vậy xin hỏi cậu , bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” , hãy nghe câu hỏi của chúng_tôi : Tưởng_tượng nghĩa_là gì ? Bastian im_lặng một lát rồi đáp : - Tưởng_tượng là Câu_chuyện dài bất_tận.- Xin hãy cho chúng_tôi thời_gian để hiểu điều cậu vừa giải_đáp , Schirlie nói.Tối mai vào giờ này chúng_ta sẽ lại gặp nhau ở đây.Ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” và hết_thảy tu_sĩ đều lặng_lẽ đứng lên rời khỏi đại_sảnh đường.Bastian , Atréju và Xayíde được đưa về phòng dành cho khách dùng một bữa ăn thanh_đạm.Chỗ ngủ chỉ là ván gỗ đơn_sơ với chăn len thô.Bastian và Atréju dĩ_nhiên chẳng thấy sao , chỉ riêng Xayíde rất muốn phù_phép ra một cái giường thoải_mái , nhưng mụ phát_hiện rằng bùa phép của mụ không có tác_dụng trong tu_viện này.Tối hôm sau , cũng vào giờ đã định , các vị tu_sĩ và ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” tụ lại trong tòa đại_sảnh mái vòm.Bastian ngồi vào ngai , có Xayíde và Atréju đứng hai bên.Lần nay Uschtu , “ Bà mẹ của sự Linh_cảm ” , mở to đôi mắt chim cú nhìn Bastian nói : - Chúng_tôi đã suy_ngẫm về lời dạy của cậu , thưa bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ”.Nhưng lại nảy_sinh một câu hỏi mới : nếu Tưởng_tượng là Câu_chuyện dài bất_tận , như cậu nói , thì Câu_chuyện dài bất_tận ấy được ghi_chép ở đâu ? Bastian lại im_lặng một lúc rồi đáp : - Trong một quyển sách bìa bằng tơ màu đồng.- Xin hãy cho chúng_tôi thời_gian để hiểu điều cậu vừa giải_đáp , Uschtu nói.Tối mai vào giờ này chúng_ta sẽ lại gặp nhau ở đây.Mọi chuyện diễn ra giống như đêm trước.Rồi hôm sau , khi mọi người đã tụ_họp trong giảng_đường , Jisipu - “ Con_trai của sự Khôn_ngoan ” - lên_tiếng : - Chúng_tôi đã suy_ngẫm về lời dạy của cậu , thưa bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ”.Và chúng_tôi lại bế_tắc trước một câu hỏi mới : nếu Tưởng_tượng là Câu_chuyện dài bất_tận , và nếu Câu_chuyện dài bất_tận này được ghi_chép trong một quyển sách bìa bằng tơ màu đồng , thì quyển sách ấy bây_giờ ở đâu ? Bastian lại im_lặng một lúc rồi đáp : - Trong phòng chứa đồ cũ của một ngôi trường.- Thưa bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” , Jisipu - đầu cáo trả_lời , chúng_tôi không nghi_ngờ điều cậu vừa cho chúng_tôi biết.Nhưng chúng_tôi vẫn muốn yêu_cầu cậu cho chúng_tôi được nhìn thấy sự_thật này.Cậu làm được chứ ? Bastian ngẫm_nghĩ rồi nói : - Tôi nghĩ là được.Atréju sửng_sốt ngó Bastian.Đôi mắt khác màu của Xayíde cũng ánh lên một dấu_hỏi.- Tối mai vào giờ này chúng_ta sẽ lại gặp nhau , Bastian nói , nhưng không phải trong giảng_đường này , mà trên nóc Tu_viện Tinh_tú Gigam.Và các vị phải chú_ý không ngừng quan_sát bầu_trời.Đúng giờ đã định tối hôm sau , sáng_tỏ như ba đêm trước , mọi người trong tu_sĩ đoàn cùng với ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” đứng trên nóc tu_viện , ngửa cổ nhìn lên bầu_trời.Cả Atréju và Xayíde cũng đứng trong đám người này , vì chúng không biết Bastian có ý_định gì.Còn Bastian leo lên chỗ cao nhất trên mái vòm.Khi đã đứng trên đấy rồi , nó liền ngó quanh , ngay chính giây_phút đó nó nhìn thấy lần đầu_tiên nơi chân_trời xa , thật xa Tháp_Ngà lóng_lánh huyền_ảo dưới ánh trăng.Bastian móc_túi lấy ra viên đã Al ’ Tsahir sáng dịu.Nó gắng nhớ lại những chữ khắc trên cửa thư_viện ở Amargánth : “ … còn khi y gọi tên ta lần thứ hai từ cuối ngược về đầu , ta sẽ tỏa hết trăm năm ánh_sáng trong một khoảnh_khắc.” Nó giơ_viên đá lên cao , gọi : - Rihast ’ la ! [ 7 ] [ 7 ] Đọc ngược của chữ Al ’ Tsahir.Tức_thì một tia chớp sáng_rực làm lu_mờ muôn ánh sao trời và rọi sáng cả vũ_trụ tối_tăm nằm khuất sau muôn vì_sao kia.Vũ_trụ tối_tăm kia chính là phòng chứa đồ cũ với những xà_ngang vững_chắc đen sạm bởi thời_gian trong ngôi trường nọ.Rồi tia chớp kia vụt_tắt.Trăm năm ánh_sáng đã chiếu hết.Viên đã Al ’ Tsahir đã biến mất_tăm , không còn chút dấu tích nào.Mắt mọi người , kể_cả Bastian , phải mất một lúc mới lại quen với ánh_sáng mờ mờ của trăng sao.Chấn_động trước điều vừa được thấy , mọi người trầm_ngâm tụ lại trong đại giảng_đường.Sau_cùng là Bastian.Các tu_sĩ của tri_thức và ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” đứng cả lên , cúi gập người thật lâu trước nó.- Không lời nào , Schirkie nói , có_thể nói lên được lòng biết_ơn của tôi trước ánh chớp soi sáng của cậu , thưa bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ”.Bởi_vì tôi đã được thấy chớp_nhoáng trong cái phòng chứa đồ cũ đầy bí_ẩn kia một sinh linh cùng loài với tôi : đó là một con chim ưng.- Thầy nhầm rồi , Schirlie ạ , bà Uschtu mặt cú mỉm cười hiền_lành phản_bác , tôi thấy rất rõ : đó là một con cú.- Hai vị nhầm cả , Jisipu mắt long_lanh cắt lời bà , sinh linh đó là quyến thuộc của tôi : một con cáo.Schirlie giơ cả hai tay ngăn lại.- Thế_là chúng_ta lại quay về điểm khởi_đầu mất rồi , y nói.Thưa bậc “ Thông tuệ vĩ_đại ” , chỉ có cậu mới trả_lời được câu hỏi này thôi : người nào trong ba chúng_tôi đúng ? Bastian điềm_tĩnh mỉm cười đáp : - Cả ba vị đều đúng.- Xin hãy cho chúng_tôi thời_gian để hiểu câu giải_đáp của cậu , bà Uschtu yêu_cầu.- Được thôi , Bastian đáp , các vị muốn bao_nhiêu thời_gian cũng được.Vì chúng_tôi phải từ_giã các vị bây_giờ_đây.Trên mặt các tu_sĩ học nhận_thức và cả ba bề_trên của họ lộ rõ_vẻ thất_vọng , nhưng Bastian thản_nhiên từ_chối lời mời_mọc khẩn_khoản nó ở lại đây lâu_dài hay mãi_mãi.Bastian và hai đệ_tử được tiễn ra ngoài , rồi các sứ_giả chở chúng về lại thành_phố lều.Tối hôm ấy trong Tu_viện Tinh_tú Gigam nổ ra sự bất_đồng_ý_kiến cơ_bản đầu_tiên giữa ba vị “ Trầm_tư sâu_sắc ” , nhiều năm sau sẽ đưa đến việc tu_viện giải_tán ; Uschtu - “ Bà mẹ của sự Linh_cảm ” , Schirkie - “ Ông bố của sự Thấu_suốt ” và Jisipu - “ Con_trai của sự Khôn_ngoan ” mỗi người thành_lập tu_viện riêng của mình.Nhưng đó là một chuyện khác và sẽ kể vào một dịp khác.Qua buổi tối hôm ấy Bastian quên hoàn_toàn rằng nó đã từng đi học.Ngay cả phòng chứa đồ cũ , thậm_chí quyển sách bọc bìa lụa màu đồng nó lấy cắp cũng biến mất khỏi ký_ức của nó.Và nó không còn tự hỏi đã đến vương_quốc Tưởng_Tượng như thế_nào nữa.